‘Cũng như con mèo thích cuộn tròn mãi trong chiếc khăn ấm và mải mê vui đùa cùng những cuộn len, dù có lúc đói nhưng lại luyến tiếc không muốn rời xa cảm giác dễ chịu ấy để lấp đầy bản thân mình...’
Một buổi sớm bắt đầu như bao ngày khác, vẫn là chuỗi hành động từ giường ngủ ra đến nhà bếp, là cung đường quen đi từ nhà riêng đến trường học. Tôi cho rằng đấy là một loại hạnh phúc. Hạnh phúc rằng cuộc sống của bản thân vẫn đang diễn ra theo đúng với chu kì vốn có của nó, và bản thân vẫn đang ‘an toàn’ trong chính vòng tròn mà mình vẽ ra.
Bản năng tự nhiên của con người là tìm kiếm sự hưởng thụ và đắm chìm trong nó. Nhưng cứ như một con rùa luôn vì sợ hãi mọi thứ xung quanh mà phải rụt cổ, tôi vô thức quên mất rằng bản chất của sự hưởng thụ là nhất thời, là sự thỏa mãn cảm xúc không kéo dài mãi. Vì sợ cái khái niệm quái gở ‘bản dự thảo hoạt động mỗi ngày’ của bản thân bị xáo trộn, vì thiếu suy nghĩ mà cho rằng đấy đã là một ‘bản kế hoạch’ hoàn chỉnh, tôi lầm tưởng rằng đấy là sự hạnh phúc, là thứ mang lại cảm xúc khoái lạc và sự an toàn cho mình. Một cái vỏ bọc hoàn hảo trong tưởng tượng của tôi.
Luôn lánh nặng tìm nhẹ. Tôi chỉ hứng thú với những việc mà bản thân yêu thích, chỉ chọn làm những việc mà bản thân có năng khiếu, và chỉ chọn đứng trong cái ‘vòng an toàn’ mà bản thân đã vẽ ra từ trước, chưa từng có ý muốn sẽ xóa bỏ nó. Tôi sợ hãi. Tôi thiếu tự tin. Tôi thiếu những tham vọng. Từ trước đến nay tôi cứ ngỡ mình đã nắm trọn được cái gọi là ‘hạnh phúc’, hưởng thụ được cái gọi là ‘một cuộc sống an nhàn’. Nhưng tất cả chỉ là sự tự lầm tưởng. Trước đây cứ mãi đứng trong giới hạn an toàn, bản thân tôi chưa hề có bất kỳ nỗi lo lắng nào quá lớn. Thế nhưng ngay lúc này đây, tôi bàng hoàng nhận ra mình có lo sợ, là nỗi lo sợ vô cùng đã ẩn nấp ở một góc tối trong tâm hồn tôi bấy lâu nay. Tôi của thời điểm 19 tuổi, đã lạc mất sự tự tin vốn có của những cái năm 15, 16 tuổi.
“Đừng quá lo lắng cho con đường mình đã chọn hay phải chọn, vì thái độ bước đi trên con đường ấy mới thật sự là quan trọng”. Ngay lúc này đây mọi sự sợ hãi trong những năm tháng qua đều biến thành động lực. Tôi nhận ra cái vòng tròn mà mình từng cho là an toàn đấy, thực chất là sợi dây thừng cứ siết mình mãi không buông, là sợi dây trói chặt không cho bản thân mình vươn ra nếm trải cuộc sống. Là sợi dây do tôi tự thắt nút, cũng chính tay tôi sẽ là người đem nó mở ra. Tôi không còn luyến tiếc cái cảm giác được hưởng thụ nữa, cũng sẽ không cần đến cái khái niệm ‘thời gian dự trù’ kia nữa. Hạnh phúc từ một việc sẽ không kéo dài mãi, thế nhưng chính bản thân ta có thể tạo ra rất nhiều niềm hạnh phúc từ vô vàn việc làm trong cuộc sống. Tôi sẽ dần thử sức hết.
Trên con đường hoàn thiện chính bản thân mình, những ‘Người Giấy’ của thời đại tuy vô tình nhưng đã bỏ lỡ biết bao nhiêu những món quà ý nghĩa mà cuộc sống kín đáo gửi gắm cho ta. Song, bỏ lỡ vẫn có khả năng tìm lại được. Dù lớn hay nhỏ thì bản thân ta cũng không nên để vuột mất những giá trị ấy. Cũng như tôi trên bước đường trở thành một người trưởng thành đã không may lạc mất chính mình của những năm tháng niên thiếu tươi đẹp, đã không cam lòng để nó thực sự biến mất. Tôi đã tìm lại được một cái tôi đầy tự tin và ý chí, đã tìm lại được dũng khí để có thể đối mặt với những thử thách tiếp theo trên đường đời. Một món quà giá trị mà cuộc sống đã hào phòng giữ lại cho tôi – hình ảnh của một ‘tôi’ tươi vui, lạc quan của những năm 15, 16 tuổi, đã là nguồn động lực vô cùng lớn đối với chính tôi của ngày hôm nay.
---------------------------------------
'Just as a cat loves to curl up in a warm towel and enjoys playing with rolls of wool, even though he is hungry at times, he regrets not wanting to leave that pleasant feeling to fill himself..'
An early morning begins like any other day, still a sequence of actions from bed to kitchen, a familiar routine from home to school. I think it's a kind of happiness. Happy that my life is still going according to its inherent cycle, and that I am still 'safe' in the circle that I drew.
It is human nature to seek enjoyment and indulge in it. But like a turtle that always shrinks its neck from fear of everything around, I unconsciously forget that the nature of enjoyment is temporary, emotional satisfaction does not last forever. For fear of my monstrous concept of 'the draft of daily activities' being disturbed, and thinking that it was a complete 'plan' because of my lack of thought, I mistakenly thought that it was happiness. Happiness, which brings feelings of pleasure and security to you. A perfect cover in my imagination.
Always avoid the heavy and seek the light, I am only interested in the things that I love, only choose to do the things that I am gifted with, and only choose to stand in the comfort zone that I have drawn before, without any intention to delete it. I'm scared. I lack confidence. I lack ambitions. Until now, I thought I had fully grasped the so-called 'happiness', enjoyed the so-called 'a comfortable life'. It's all just self-delusion. In the past, always staying within the safe limits, I myself have never had any great worries. But right now, I am shocked to realize that I have fear, a great fear that has been lurking in a dark corner of my mind for so long. The 19-year-old me, had lost the confidence inherent in the 15, 16-year-olds.
“Don’t worry too much about the path you have chosen or the one you have to choose, because your attitude towards that path is what really matters.” All fears throughout the years are turning into incentives here and now. I realize the thing that I consider as my comfort zone is actually a rope tightening myself and preventing me from exploring and experiencing life. It is the rope that I myself knot and unknot as well. I no longer lament the feeling of enjoyment or even desire that concept of “expected time”. Happiness from only one thing didn’t last forever, however, we were able to create more happiness from a plethora of other things in our life. I would gradually try them out. I would partake in a volunteer activity that I almost missed. I would enroll in my dream MC training course. I would also apply to an organization that I had been intrigued for such a long time.
On the path to better ourselves, PAPERMAN might have unintentionally missed out on numerous meaningful presents, which are secretly granted in life. Nevertheless, there remains the possibility that what are missing would still be found. No matter how important those qualities are, it is not a good idea to lose them. Unfortunately, on the way of becoming a mature person, I have lost my teenage self in the most beautiful time but I refused to let it totally disappear like that. I had already got back my self-confidence and determination, and also the courage to go over the following obstacles. The precious gift that life generously kept for me was the bright and positive fifteen-year-old “me”. The “me” which has been my biggest motivation up till now.
---------------------------------------
Trân trọng cảm ơn các NGƯỚC NGẦU:
Content Creator: Thùy Trang
Designer: Bảo Ngọc
---------------------------------------
SỰ KIỆN SONG SONG:
LOOKUP Model Project | MỞ ĐƠN ĐĂNG KÝ LOOKUP CALLER
- Thông tin mở đơn đăng ký LOOKUP Caller: bit.ly/lookupcaller
- Thời gian: không thời hạn
---------------------------------------
NGƯỚC - YOUTH LOOK UP!
Fanpage: www.fb.nguoc.org
Instagram: www.ins.nguoc.org
Email: youthlookup@nguoc.org
Website: www.nguoc.org
Linkedin: www.linkedin.nguoc.org
Youtube: www.youtube.nguoc.org
Tiktok: www.tiktok.com/@nguocorganization
コメント