top of page

| NGƯỚC’S DICTIONARY: ẤM ÁP |



NÉN NHANG (NOUN): LÒNG THÀNH KÍNH


Nén nhang, lư hương, tinh dầu, ban thờ,... chẳng còn xa lạ trong phong tục thắp hương tại Việt Nam. Vào những dịp thờ cúng tổ tiên, giỗ, Tết, con cháu sẽ thắp hương để bày tỏ lòng thành kính tới người đi trước và cầu phù hộ độ trì. Theo lẽ thông thường, số hương là số lẻ, bắt nguồn từ quan niệm về người dương và người âm.


-----------------------------------------

Cắm nén nhang nghi ngút trước di ảnh trắng, đó là cảm giác như thế nào?


Phiến đá nhỏ nơi bà yên nghỉ nằm đó im lìm và tĩnh mịch. Nó đã chứng kiến bao cuộc viếng thăm của con rồi nhỉ, con chẳng nhớ nữa. Suốt bao thỏ lặn ác tà, những ký ức vẫn trọn vẹn, mới tinh; như thể mọi chuyện vừa xảy đến ngày hôm qua. Con nhớ.


“BÍP…” - tiếng rít vang lên. Âm thanh ấy đanh và sắc, phóng lên không trung tựa mũi giáo, chỉ để đâm thẳng xuống và nghiền nát cả phòng bệnh. Điện tâm đồ kéo đường thẳng băng bất tận. Như có bàn tay vô hình hung bạo đẩy xuống hố cát lún, con ngã khuỵu, ngộp thở, và toàn thân chới với. Kiệt quệ. Trong trận chiến giành giật từng giây bên bà trước lưỡi hái Tử thần, ngay từ đầu, cán cân đã chẳng thăng bằng.


Bốn bức tường bệnh viện trắng xóa cầm tù tâm trí con. Chỉ đến khi một đốm lửa lóe sáng, dòng suy nghĩ rối bời mới có thể trở về thực tại. Lúc này đây, theo thói quen, đôi tay con đã rút ba nén hương và hộp diêm ra tự bao giờ. Chúng đứng thẳng trên lư hương, cháy đượm ngọn lửa hồng le lói. Con phủi nhẹ để dập. Trầm hương thơm dịu. Con nhớ bà.


Nhưng bà ơi, con vẫn sống tốt, dù đúng là con đã phải gắng gượng nhặt nhạnh từng mẩu sức lực trong cơ thể quá đỗi tàn tạ này. Tại sao ư? Bởi tồn tại một điều bất biến, đó là hành trình truy cầu sự kết nối giữa trái tim và trái tim của hai cá thể thuộc loài người. Tình yêu của bà là sợi chỉ mềm mại vá mọi vết thương, dù cho đó là vết thương khi người thợ may không còn. Hơi ấm tỏa ra từ bà, hơi ấm tỏa ra từ bóng hình bà mà con hằng ấp ủ trong nỗi nhớ. Chúng quẩn quanh bên con trên mọi nẻo đường.


Tối tăm vào những đêm khi cuộc sống tàn nhẫn với con, và chính con cũng tàn nhẫn với bản thân mình, và tất cả những gì con có thể làm là khóc đến không thở nổi. Mỗi lúc đó, con lại nhớ tới bà. Bao giờ con cũng tìm đến góc tủ nhỏ của tiềm thức ấy, chỉ nơi chốn đó mới có thể xoa dịu thổn thức trong lòng con. Con cảm nhận được tay bà thô ráp, nhăn nheo lần trên mái tóc con. Con như thiếp đi trong tiếng bà thủ thỉ kể chuyện. Đâu chỉ khi bà còn đây, ngay cả bây giờ, hằng đêm bà vẫn nhẹ nhàng dìu con vào giấc nồng, bồng bềnh tựa mây.


Di vật của bà, chúng vẫn ở đó. Con lúc bận bịu, lúc rảnh rang, nhưng chẳng bao giờ để nhiệm vụ trông coi những món đồ ấy ở hàng thứ yếu. Bà nhớ chiếc làn mây không? Những hàng dây đan tre sờn màu ấy luôn đưa con chu du đến một miền thời gian khác, khi con còn bé và lanh chanh lục trong làn để kiếm quà vặt, chỉ để nhận được cái nạt yêu từ bà. Con ngẩng đầu lên nhìn bà, con thấy khuôn mặt mếu máo phản chiếu trong đôi mắt hiền hậu. Và chiếc khăn len màu xanh biếc, chiếc khăn mà con từng vùng vằng đòi cởi ra vì ngại vướng víu. Hôm ấy trời lạnh căm căm, con vì hờn dỗi không quàng khăn đã khiến bà phải chăm sóc suốt trận ốm sốt liên miên cả tuần lễ. Mỗi lần vô tình nhớ lại, con đều cảm thấy ấm áp lạ thường. Có chăng là dòng nước mắt nóng hổi ôm trọn lấy gò má của con?


Cháy hết rồi, ba nén nhang hóa thành tàn vụn vương vãi quanh bia mộ của bà, nơi những ngọn cỏ xanh rờn đã ngấp nghé chờm qua phiến đá. Ánh mắt con hướng vào đó, bất di bất dịch. Khi bà còn đây, chưa một lần nỗi sợ về ngày thắp hương trước di ảnh của bà mảy may nảy mầm trong cuộc sống vẹn đầy. Ấy thế nhưng, thời gian là đường thẳng tuyến tính, nó xoay tròn, tròn và tiến lên trên vòng trôn ốc đều đặn. Làn khói tỏa âm ấm, mờ mịt, tản mạn tựa những nỗi buồn đã nguôi ngoai phần nào. Con cảm ơn bà, vì bà yêu thương con, vì bà cho con ngày hôm nay. Con cảm ơn bà, vì bà dạy con trân trọng hiện tại hơn, vì bà trao con niềm tin để bước tiếp những ngày mai sau.


-----------------------------------------

INCENSE (NOUN): REVERENCE


Incense sticks, censers, essential oils, altars, etc. get familiarized during the rituals of burning incense among Vietnamese community. On the occasion of ancestor worship or anniversaries of the Lunar calendar, burning incense represents reverence to their predecessors and yearns for protection as well as prosperity. According to common sense, a bundle of incense sticks to burn is offered in odd numbers, derived from the concept of yin and yang.


------------------------------------------

Placing incense sticks in the sight of the epitaph, how does that feel?


The little grave where you rested lays still. How many of my visits to the cemetery has he witnessed - I can’t even remember. Even after undergoing a good long while, the memories remain brand new; sealed as if it all happened yesterday. I remember.


"BEEP..." - a hiss cracked. The sound was razor - sharp , darting through the air like a spear, just to plunge straight down and crush the entire hospital room. The electrocardiogram pulls an endless straight line. As if an invisible hand vigorously shoved me into a quicksand pit, I fell to my knees, suffocated, and my whole body wobbled. Drained. In the great battle for every second against the scythe of Grim Reaper, the positions had never been fair from the very beginning.


Neatly - polished white hospital walls imprison my mind. Only when a spark flashes can the tangled train of thoughts return to reality. At this time, out of habit, my hands have pulled out three sticks of incense and a box of matches. They stand upright on the censer, burning with a glimmer of pink flame. I lightly brush to put the fire out. Mild aromatic smell. I miss you.


But, grandma, I’ve stayed alive and good as hell! It's true that I fought relentlessly to gather every ounce of energy in this so worn-out body. Why? Because there was one constant thing that pushed me forward, it was the quest to connect the heart to the heart of two humankind individuals. Your love was the soft thread that mends all wounds, including those that formed when the tailor was gone. The warmth radiated from you, the warmth radiated from your figure that I locked in nostalgia. They accompanied me every step of the way.


Not so bright on the nights when life was intolerant, and I was cruel to myself too, and all I could do was cry till I could not even inhale. But I found an exit: you. I always came back to that little corner of the subconscious, because only that place could soothe the sobbing in my heart. I felt your rough, wrinkled hands run through my hair. I fell asleep in the whispering voice of you telling fairy tales. Not only when you were still alive, even up until now, every night you still gently carried your grandchild to a warm, floating sleep.


Your relics, they're still there. I was sometimes busy, sometimes at leisure, but never left the task of looking after those items as the second priority. Do you remember the bamboo shopping bag? Those rows of worn-out ropes always took me to another time zone, when I was a child and fumbled in the lane to get snacks, which gave me a loving scolding from you. I raised my head to look at you, I saw my tearful moaning face reflected in your kind eyes. Oh and the blue wool scarf, the scarf that I once threw a shade on because of its annoyance. That day was freezing cold, and because I was too sulky to wear a scarf, you had to take care of me during a continuous fever for a week. Every time I woke with your memories, I feel strangely warm. Or was it the burning tears that covered my cheeks?


Burnt, three incense sticks turn to crumbs scattered around your tombstone, where the green grass has snuck across the stone. My eyes fix on it, unchanging. When you were still here, not once did the fear of burning incense in front of your legacy even put roots in my fulfilled life. Yet time is a linear line, it rotates, it circles and advances on a spiral. The smoke emits a warm, fuzzy sound, scattered like the sadness that has subsided after time. Grandma, I love you so much, for all that you gave me. I love you because you taught me to appreciate my present, because you empowered me to move on to the future. I love you, because you loved, love, and will always love me.


-----------------------------------------

NGƯỚC - YOUTH LOOK UP!

👁 Fanpage: www.fb.nguoc.org

👁 Instagram: www.ins.nguoc.org

👁 Email: er@nguoc.org

👁 Website: www.nguoc.org

👁 LinkedIn: www.linkedin.nguoc.org

👁 Youtube: www.youtube.nguoc.org

👁 TikTok: www.tiktok.nguoc.org

11 views1 comment

1 opmerking


Aww thenkiu NGƯỚC vì một bài viết siêu ấm áp dịp giáng sinh nèe

Like
bottom of page