Amid the chaos of life, people often find themselves lost in dreams.
Drawing my childhood with the first scribbles of life, I told myself to forever remember that picture with all my heart.
Glancing around, the landscape here seems to have not changed over the years. At eye level, I met a familiar gaze: Mr. White Rabbit with a pocket watch. Still, in a hurry, he dashed without rest, just in time to give me a surprised and a little amused look. He might be waiting for a chase, I said to myself. A chase, a journey, an adventure. An excitement like an electric current starting spreading through every cell suddenly made me shiver. I long for this feeling. I miss my little Alice. Then names, with the flow of memory, flashed through my mind. Grumpy Cat with a boastful caterpillar. I giggled a childish smile. Wonderland appeared and challenged my imagination. Leaving the boring reality behind, that was the first time I felt the satisfaction contained in my heart. 20 years have passed as quickly as a nap, returning to the same place, my heart is both joyful and painful because of a distant emptiness. I walked slowly with small hope of holding onto a few fragile memories that still hang around...
Waking up from my dream, I closed the small notebook in frustration. I have read and re-read the old diaries no less than a thousand times so that I know every word by heart. The so-called "maturity" has taken away too much from me. My heart has loved and has hurt, and my mind has learned to control my heart. Only the flow of time forever erodes everything, unintentionally dragging the memories far away from the human mind. I find myself yearning to return to my childhood. Memories of light and dark patches, pale and bold colors, once vivid images slowly fade away. Now covering the colorful painting was nothing but an old gilded coating. Is it wrong for a dreamer like me to keep longing for the past?
Amid the chaos of life, people often find themselves lost in dreams. As a way of facing reality, nostalgia brings a distinctive feeling of relaxation, comfort, and sadness. There is no need to distinguish between right and wrong. Why don't we just let our mind relax a little, to feel love and sadness for a little? Because only when having sunk into dreams can we realize reality. To have agonized, yearned for the past, and helplessly held on to dream, can we learn to accept to let go and put away the memories. And also for only once we know how to miss the past days can we gradually appreciate the coming days, and let every morning when we wake up, out of our dreams, we can still immerse ourselves in the flow of time, continue to move towards the future ahead.
--------------------------------------------------------
KẺ MƠ
Vẽ tuổi thơ bằng những nét nguệch ngoạc đầu đời, tôi tự nhủ sẽ ghi nhớ mãi bức tranh ấy bằng cả con tim.
Lướt nhìn khắp lượt, cảnh vật nơi đây dường như chưa hề thay đổi suốt bao năm. Cắt ngang tầm mắt, tôi bắt gặp ánh nhìn quen thuộc: Ngài Thỏ Trắng với chiếc đồng hồ bỏ túi. Vẫn dáng điệu vội vã, Ngài tức tốc chạy thật nhanh không cần ngơi nghỉ, chỉ kịp đánh một ánh nhìn bất ngờ pha chút thích thú qua phía tôi. Có lẽ Ngài lại đang chờ đợi một cuộc rượt đuổi, tôi thầm nghĩ. Một cuộc rượt đuổi, một hành trình, một chuyến phiêu du. Sự kích thích như dòng điện lan ra rộng khắp từng tế bào bỗng chốc khiến tôi rùng mình. Tôi nhớ tha thiết cảm giác này. Tôi nhớ Alice bé bỏng của tôi. Những cái tên theo dòng hồi tưởng nảy lên trong tâm trí. Chú mèo nham nhở cùng bác sâu bướm huênh hoang. Tôi bật cười khúc khích, một nụ cười trẻ thơ. Xứ thần tiên xuất hiện và thử thách trí tưởng tượng của tôi. Bỏ lại thực tại nhàm chán, ấy là lần đầu tôi cảm nhận được sự thỏa mãn chất chứa trong tim. 20 năm trôi qua nhanh như giấc ngủ trưa, trở lại với nơi chốn cũ, trái tim tôi vừa như hân hoan hạnh phúc vừa như quặn thắt vì 1 nỗi trống trải xa xăm. Tôi chậm chạp dạo bước với chút hy vọng nhỏ nhoi được bám giữ lấy vài mảnh ký ức mong manh còn may mắn sót lại...
Bừng tỉnh khỏi cơn mơ, tôi thất vọng gập lại cuốn sổ nhỏ. Tôi đã đọc đi đọc lại những trang nhật ký cũ nát không dưới ngàn lần đến nỗi thuộc nằm lòng từng câu chữ. Cái gọi là “trưởng thành” đã lấy đi của tôi quá nhiều. Trái tim tôi đã yêu và đã đau còn tâm trí tôi đã học được cách kiểm soát con tim. Chỉ có dòng thời gian mãi chảy trôi bào mòn tất cả, vô tình kéo theo những hồi ức dạt xa khỏi tâm trí con người. Tôi thấy mình khao khát tìm về tuổi thơ. Ký ức về những mảng sáng - tối, những gam màu trầm - nổi, những hình ảnh từng một thời sống động cứ dần lặng lẽ nhòe mờ đi mất. Giờ đây phủ lên bức tranh sắc họa chẳng còn gì ngoài lớp tráng vàng cũ kỹ. Liệu kẻ mơ như tôi có sai khi mãi nhớ mong quá khứ?
Giữa dòng đời bề bộn, con người ta thường tự tìm thấy mình lạc vào những cơn mơ. Như một cách đối mặt với thực tại, sự hoài niệm quá khứ mang đến cảm giác thư thái, thoải mái pha chút buồn bã rất đặc trưng. Chẳng cần rạch ròi giữa đúng và sai, ta hãy cứ để tâm trí được thả lỏng đôi chút, để được nhớ, được thương, được buồn đôi chút. Bởi, phải từng một lần chìm vào những cơn mơ, ta mới có thể nhận ra hiện thực. Phải từng day dứt, khát khao quá khứ, từng bất lực níu kéo những giấc mơ, ta mới học được cách chấp nhận mà tạm buông, cất gọn đi những kỷ niệm. Và cũng bởi, phải từng biết thương nhớ những ngày đã qua ta mới dần thêm trân trọng những ngày đang tới, để mỗi sáng mai thức giấc, thoát khỏi những cơn mơ, ta còn hòa mình vào dòng chảy thời gian, tiếp tục hướng đến tương lai phía trước.
--------------------------------------------------------
Trân trọng cảm ơn các NGƯỚC NGẦU:
Content Creators: Nguyễn Thị Minh Hằng
Designer: Vũ Thu Hà
Comments